Trong một công ty lớn, Minh, tổng giám đốc trẻ tuổi, luôn được biết đến với sự nghiêm khắc nhưng công bằng. Một ngày, Minh quyết định đến thăm Nam, anh trợ lý thân cận của mình, người đã nghỉ làm vài tháng vì tai nạn gãy chân. Nam là một nhân viên tận tâm, luôn hoàn thành tốt công việc, nên Minh muốn trực tiếp kiểm tra tình hình của anh.

Khi đến căn hộ nhỏ của Nam, Minh gõ cửa và được Nam, chống nạng, ra đón. Không gian đơn sơ nhưng ấm cúng. Tuy nhiên, khi bước vào phòng khách, Minh bỗng khựng lại. Trên bàn thờ nhỏ, bức ảnh một người đàn ông trung niên khiến tim anh thắt lại. Đó là khuôn mặt quen thuộc, dù anh chỉ từng thấy trong một bức ảnh cũ.

Minh lớn lên không có bố. Mẹ anh hiếm khi nhắc đến người đàn ông đã rời bỏ họ khi anh còn nhỏ. Một lần, lúc lục tủ mẹ để chơi đùa, Minh tìm thấy một bức thư cũ kèm theo ảnh của bố mình. Anh giữ kín bí mật đó, ôm nỗi đau và tò mò suốt bao năm. Giờ đây, nhìn bức ảnh trên bàn thờ nhà Nam, Minh nhận ra ngay: đó chính là người bố trong ký ức của anh.

Cố giữ bình tĩnh, Minh hỏi Nam về người trong ảnh. Nam buồn bã kể rằng đó là bố mình, mất cách đây vài năm vì bệnh nặng. Bố Nam ít khi kể về quá khứ, chỉ nói rằng ông từng có một gia đình trước khi gặp mẹ Nam, nhưng mọi chuyện đã chấm dứt từ lâu. Nghe đến đây, Minh không kìm được nữa. Nước mắt trào ra, anh run rẩy ôm chặt Nam, nghẹn ngào: “Nam, anh… anh là anh trai của em!”

Nam sững sờ, nhưng khi Minh kể lại câu chuyện về bức thư và bức ảnh, cả hai dần hiểu ra sự thật. Họ là anh em cùng cha khác mẹ, làm việc bên nhau bao năm mà không hề hay biết. Trong căn phòng nhỏ, hai người đàn ông ôm nhau khóc, vừa đau đớn vì quá khứ, vừa hạnh phúc vì tìm được nhau. Từ đó, Minh không chỉ xem Nam là trợ lý, mà là người em trai mà anh thề sẽ che chở cả đời.