Tôi tên là My, 17 tuổi. Mồ côi cha mẹ từ năm lớp 7, sống với bà ngoại trong căn nhà nhỏ lợp tôn cũ kỹ bên mép rừng. Tuổi thơ tôi gắn liền với những buổi đi lượm ve chai, hái rau rừng, xin cơm từ thiện để được đến trường. Nhưng tôi học giỏi, rất giỏi. Tôi từng là học sinh giỏi tỉnh môn Văn suốt ba năm liền.

Tôi cứ nghĩ, chỉ cần cố gắng thì số phận sẽ mỉm cười.

Mãi cho đến cái buổi chiều mưa ấy…


Hôm đó, tôi đang học thêm tại nhà cô giáo thì có người phụ nữ lạ xuất hiện. Ăn mặc sang trọng, trang điểm kỹ lưỡng, bà tự giới thiệu là Diễm – thư ký của một doanh nhân nổi tiếng tên Hùng. Bà đến thẳng vấn đề:

– “Cháu có muốn đổi đời không? Ông Hùng – sếp của cô, là người thường xuyên giúp đỡ học sinh nghèo học giỏi. Ông ấy muốn nhận cháu làm con nuôi, lo cho cháu học đến đại học, có chỗ ăn ở tử tế.”

Tôi chưa kịp phản ứng gì thì cô giáo tôi cũng chen vào:

– “Bà này từng giúp nhiều học sinh rồi. Không phải lừa đảo đâu. Cô nghĩ đây là cơ hội tốt cho em.”

Tôi về kể với bà ngoại, lòng đầy mâu thuẫn. Bà nhìn tôi rất lâu rồi nói:

– “Con đi đi. Ngoại già rồi, sống nay chết mai. Người ta có lòng giúp thì con cứ bước tới. Biết đâu ông trời thương con…”


Một tuần sau, tôi khăn gói vào Sài Gòn.

Ông Hùng đón tôi bằng chiếc xe sang trọng, đưa về một căn hộ cao cấp trong chung cư giữa trung tâm. Tôi có phòng riêng, máy lạnh, bàn học, tủ quần áo đầy đủ. Ông thuê gia sư cho tôi, lo cả học phí trường quốc tế. Ông cười hiền, giọng nhẹ nhàng:

– “Từ nay, con là con gái của ba Hùng rồi nhé.”

Tôi đã khóc. Khóc vì lần đầu tiên trong đời được gọi “con” một cách ấm áp như vậy.


Ban đầu, ông rất quan tâm, hay đưa tôi đi ăn, mua sắm. Có lần, ông nói:

– “Con xinh lắm. Nếu biết cách ăn mặc, con sẽ còn nổi bật hơn nữa.”

Tôi ngại ngùng. Nhưng ông ấy bắt đầu thay đổi phong cách tôi: váy ôm sát, giày cao gót, son môi đỏ. “Con phải tập làm quen với môi trường sang trọng”, ông nói vậy.

Một tháng sau, ông đưa tôi đến một buổi tiệc trong biệt thự riêng. Rất đông đàn ông, ai cũng sang trọng, giàu có. Tôi là cô gái trẻ nhất ở đó.

Ông ghé sát tai tôi thì thầm:

– “Tối nay con ngồi với chú Tuấn nhé. Làm quen, trò chuyện vui vẻ. Chú là đối tác lớn, thương mến ba lắm.”

Tôi hoảng hốt:

– “Ba ơi… con không biết nói chuyện với người lạ đâu…”

Ông Hùng siết nhẹ tay tôi, ánh mắt không còn hiền lành như trước:

– “My à… đừng khiến ba thất vọng. Ba cho con tất cả… thì con cũng phải biết đáp lại một chút chứ?”


Tối hôm đó, tôi bỏ trốn.

Tôi chỉ kịp mang theo vài bộ đồ, ít tiền tiết kiệm giấu trong sách. Tôi đi bộ suốt đêm, đến sáng thì tìm được nhà của Thu – bạn cũ cùng quê đang học nghề tóc ở ngoại ô thành phố. Tôi ôm lấy Thu, khóc như chưa từng được khóc. Rồi kể hết.

Hôm sau, tôi và Thu đến trình báo công an. Ban đầu họ nghi ngờ, nhưng sau khi kiểm tra và đối chiếu lời khai, họ phát hiện ông Hùng từng “nhận nuôi” nhiều cô gái như tôi. Một vài người đã biến mất sau tiệc tùng, một số “lấy chồng đại gia”, còn một số thì mất liên lạc hoàn toàn.


Một tháng sau, đường dây “nuôi dưỡng trá hình” của ông Hùng bị triệt phá. Tin tức lên cả truyền hình.

Tôi trở lại trường, sống tại ký túc xá, vừa học vừa làm thêm, rửa bát thuê cho quán ăn gần trường. Lúc rảnh, tôi chép bài thuê cho mấy bạn yếu văn.

Năm đó, tôi thi đậu đại học Sư phạm.

Ngày tôi cầm giấy báo đậu đại học về đặt lên bàn thờ, bà ngoại đã mất. Tôi quỳ xuống, nức nở:

– “Ngoại ơi, con không đổi đời theo kiểu của người ta… nhưng con vẫn là đứa cháu mà ngoại tin tưởng. Con đã vượt qua.”