Trong căn nhà cổ kính ở làng quê, không khí tang lễ của ông Ba nặng nề bao trùm. Mâm cơm cúng đặt ngay ngắn trước bàn thờ, khói hương nghi ngút. Cả gia đình, từ con trai cả Tùng, con trai út Minh, đến các cháu, đều quây quần trong tiếng khóc ai oán. Chỉ có Hương, cô con dâu út mới cưới của Minh, là lặng lẽ đứng ở góc phòng, ánh mắt sắc lạnh.

Bỗng nhiên, giữa lúc mọi người đang cúi đầu cầu nguyện, Hương bất ngờ bước tới, tay đẩy mạnh mâm cơm cúng. Bát đĩa vỡ tan, thức ăn vương vãi khắp sàn. Cả nhà sững sờ, bà Lan, vợ ông Ba, hét lên:
“Con dâu mất dạy! Mày làm gì thế hả?”

Hương không đáp ngay. Cô bình tĩnh lấy từ túi xách một xấp giấy cũ, giọng lạnh lùng:
“Tôi không phá vì vô cớ. Hôm nay, tôi phải nói rõ sự thật.”

Mọi ánh mắt đổ dồn vào cô. Hương đưa mắt nhìn Tùng, người con trai cả luôn được ông Ba yêu thương, rồi quay sang bà Lan.
“Bà luôn nói anh Tùng là con trai trưởng, là niềm tự hào của gia đình. Nhưng bà có dám thừa nhận anh ấy chỉ là con riêng của bà, không phải con ruột của bố không?”

Cả căn phòng như ngừng thở. Tùng tái mặt, còn bà Lan run rẩy, lắp bắp:
“Mày… mày nói bậy! Tao không có…”

Hương ném xấp giấy xuống bàn. Đó là thư tay của ông Ba viết trước khi mất, cùng một bản xét nghiệm ADN. Trong thư, ông Ba kể rằng ông biết Tùng không phải con ruột mình từ lâu, nhưng vì thương vợ, ông chấp nhận nuôi Tùng như con. Điều khiến cả nhà kinh ngạc hơn là dòng cuối thư: “Hương, con dâu út, mới là con gái ruột của tôi, sinh ra từ mối tình đầu trước khi cưới Lan.”

Hương tiếp tục, giọng đầy cảm xúc:
“Tôi chưa từng muốn công khai. Nhưng bà, mẹ kế của tôi, đã ép tôi rời khỏi nhà này, nói tôi không xứng. Hôm nay, tôi phải đòi lại sự thật cho bố và cho chính mình!”

Bà Lan quỵ xuống, không còn lời nào để phản bác. Tùng ôm đầu, không tin nổi mình đã sống trong một bí mật suốt bao năm. Minh, chồng Hương, nắm chặt tay cô, ánh mắt vừa đau đớn vừa kiên định.

Đám tang kết thúc trong lặng lẽ, nhưng bí mật được phơi bày đã thay đổi cả gia đình mãi mãi. Hương, từ một cô con dâu bị coi thường, trở thành người giữ ngọn lửa sự thật, dù cay đắng.