Tôi sinh ra và lớn lên ở thành phố, nơi nhịp sống hiện đại và tiện nghi. Vì yêu, tôi quyết định lấy một người chồng quê mùa, chấp nhận rời xa phố thị để về sống ở vùng quê xa xôi.

Ngay sau ngày cưới, mẹ chồng gọi tôi dậy lúc 4 giờ sáng, bắt ra đồng cấy lúa. Tôi sốc, cay đắng nuốt nước mắt làm theo, dù trong lòng chỉ muốn chạy trốn. Không chịu nổi cuộc sống khắc nghiệt ấy, tôi kiên quyết đòi chồng lên thành phố thuê nhà, cắt đứt mọi liên hệ với quê.

Năm năm sau, mẹ chồng già yếu qua đời, để lại mảnh ruộng cho vợ chồng tôi. Nhưng tôi thờ ơ, khinh thường, không muốn nhận. Cuối cùng, mẹ chồng để lại mảnh ruộng cho em gái chồng – người vẫn chăm chỉ gắn bó với đồng áng. Sau khi mẹ mất, tôi bàng hoàng phát hiện mảnh ruộng ấy nằm trong khu quy hoạch, giá trị lên tới 2 tỷ đồng. Tôi suýt ngất, hối hận ngập tràn. Trong khi em gái chồng nhờ mảnh ruộng mà đổi đời, vợ chồng tôi vẫn chật vật ở thành phố, lương tháng chỉ đủ sống qua ngày, không dư dả.

Giờ đây, mỗi lần nghĩ lại, lòng tôi nặng trĩu tiếc nuối vì sự lựa chọn bồng bột năm xưa.