Chúng tôi vừa vào phòng, tôi đang chuẩn bị nói vài điều ngọt ngào thì Mai đột ngột quay lại, ngồi nghiêm túc trên giường và đưa ra một yêu cầu.
Tôi 28 tuổi và Mai 39 tuổi, là một góa phụ. Nói đúng hơn, Mai là mẹ đơn thân, chồng cũ của cô ấy đã qua đời cách đây 10 năm trong một tai nạn giao thông.
Tôi gặp Mai lần đầu trong một buổi từ thiện ở bệnh viện. Cô mặc áo sơ mi trắng, gương mặt điềm tĩnh và đôi mắt… buồn sâu hoắm. Tôi bị hút vào ánh nhìn đó mà cũng không hiểu vì sao.
Cô ấy hơn tôi hơn 11 tuổi, lại có một cô con gái 8 tuổi đang sống với ông bà nội. Tôi biết rõ tất cả điều đó trước khi đem lòng yêu. Bạn bè nói tôi bị mất trí, mẹ tôi thậm chí từng dọa từ mặt nếu tôi không chấm dứt mối quan hệ. Nhưng, tôi không làm được.
Ở Mai có điều gì đó khiến tôi muốn che chở. Có thể đó là một nỗi cô độc không ai nhìn thấy. Cũng có thể đó là sự kiên cường khiến người ta vừa thương vừa kính phục.
Khi tôi ngỏ lời yêu, Mai không nhận lời ngay. Suốt nửa năm, chúng tôi chỉ dừng lại ở những lần gặp nhau cà phê, những cuộc gọi ngắn ngủi. Mãi đến khi Mai ngã bệnh, tôi là người đưa cô ấy vào viện, chăm sóc từng chút thì cô ấy mới thực sự mở lòng.
Mãi đến khi Mai ngã bệnh, tôi chăm sóc từng chút thì cô ấy mới thực sự mở lòng. (Ảnh minh họa)
Tôi cầu hôn Mai vào đúng ngày sinh nhật lần thứ 39 của cô ấy, trong một nhà hàng nhỏ, không hoa, không rượu vang, chỉ có một chiếc nhẫn giản dị và lời hứa:
– Em không cần phải quên quá khứ, chỉ cần đồng ý để anh ở bên hiện tại và tương lai.
Đám cưới diễn ra lặng lẽ, chỉ có vài người thân. Tôi không trách gì cả,chỉ cần được cưới cô ấy thì thế là đủ.
Nhưng đêm tân hôn, đêm mà lẽ ra phải là sự khởi đầu cho một chương mới của hai người, không ngờ lại trở thành một bước ngoặt khiến tôi không thể ngủ.
Chúng tôi vừa vào phòng, tôi đang chuẩn bị nói vài điều ngọt ngào thì Mai đột ngột quay lại, ngồi nghiêm túc trên giường. Gương mặt cô ấy rất khác, không còn nụ cười dịu dàng thường ngày, thay vào đó là một biểu cảm cương quyết đến lạ.
– Em có chuyện muốn nói. Là một chuyện rất quan trọng. Em xin lỗi vì để đến tận hôm nay mới nói.
Tôi thoáng lo lắng. Cô nắm chặt tay tôi, nhẹ nhàng nhưng kiên định nói:
– Em muốn đón con gái em là bé Hân từ nhà ông bà nội về sống cùng.
Tôi chết lặng. Tôi biết đến sự tồn tại của bé từ rất sớm. Nhưng tôi cũng biết ông bà nội bên chồng cũ giành quyền nuôi từ nhỏ, vì thương cháu và không muốn xa giọt máu của con trai. Cô ấy chấp nhận sống xa con, chỉ để giữ hòa khí. Cả hai năm yêu nhau, tôi chưa từng được gặp con bé.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra lặng lẽ, chỉ có vài người thân. (Ảnh minh họa)
Cô tiếp tục, giọng run run:
– Em đã nhịn quá lâu rồi. Em muốn làm mẹ thực sự, muốn được nấu cho con ăn sáng, đưa con đi học, ôm con ngủ mỗi tối. Em không thể bắt đầu một gia đình mới nếu trái tim vẫn phải chia đôi…
Tôi nhìn vợ. Lần đầu tiên trong suốt thời gian yêu nhau, tôi thấy cô khóc. Không phải khóc vì nhớ chồng cũ, mà là một người mẹ đang vật lộn để giành lại đứa con bị tách khỏi mình suốt 8 năm.
Ngồi trâm ngầm một lúc, tôi xin vợ cho mình một đêm để suy nghĩ. Tối đó, cả đêm tôi trằn trọc không ngủ được. Tôi nghĩ đến mẹ tôi, người chưa từng chấp nhận việc tôi cưới góa phụ, giờ lại thêm chuyện có con riêng. Tôi nghĩ đến những lời xì xào, đến tương lai đầy rối rắm nếu chúng tôi sống với một đứa trẻ chưa từng gặp mặt tôi.
Nhưng rồi tôi nhìn vào người phụ nữ trước mặt, người đã dám yêu tôi dù bị cả thế giới soi mói. Và tôi hiểu, nếu bây giờ tôi không đồng ý, thì trái tim cô sẽ mãi mãi không bao giờ là của riêng tôi.
Ngồi trâm ngầm một lúc, tôi xin vợ cho mình một đêm để suy nghĩ. (Ảnh minh họa)
Sáng hôm sau, tôi khẽ nắm tay cô, thì thầm:
– Vợ ơi, chúng ta sẽ cùng đi đón con về.
Sau đó, tôi giúp vợ chuẩn bị thủ tục để giành lại quyền nuôi con gái. Một tháng sau đám cưới, chúng tôi chính thức đưa bé Hân về nhà. Lúc đầu con bé lạnh lùng lắm, thậm chí không thèm nhìn tôi, nhưng tôi không trách. Tôi kiên nhẫn đưa con đi học, kể chuyện mỗi tối, cùng vợ nấu những bữa cơm gia đình đúng nghĩa.
Và rồi, một buổi tối sau khi tan làm về, con bé chạy ra cửa, dúi vào tay tôi một bức vẽ nguệch ngoạc. Đó là bức tranh vẽ 3 người đang đứng dưới mái nhà. Góc dưới bức tranh là dòng chữ run run: “Bố – mẹ – con. Gia đình”.
Tôi ôm con bé vào lòng. Vợ đứng cạnh, mắt rưng rưng. Tôi biết, từ hôm nay, chúng tôi thực sự bắt đầu một chương mới,không còn uẩn khúc, không còn chia sẻ. Chỉ còn tình yêu đủ lớn để bao dung cả một quá khứ, đủ sâu để xây nên một tương lai.
News
Chồng không cho đến đám tang mẹ chồng, tôi lén lút đi theo mới phát hiện ra sự thật đ;a;u đ;ớ;n cả nhà chồng đã giấu
Giữa đám tang mẹ chồng, anh đứng cạnh một cô gái trẻ, tận tình âu yếm hệt như cái cách…
Mỹ nhân màn ảnh một thời Mai Huê của “Kẻ không cầu may” rẽ hướng làm tiếp viên hàng không, giờ ra sao?
Từng được mệnh danh là “tiểu Lê Khanh”, Mai Huê bất ngờ rẽ hướng làm tiếp viên hàng không khi…
Nữ diễn viên Việt đẹp đúng chuẩn khuôn vàng thước ngọc, nở 1 nụ cười có 2 triệu người xem
Nữ diễn viên này được khen xinh đẹp đến động lòng người. Những hình ảnh của NSND Thu Hà trong…
Ngày dạm ngõ, không nể mặt thông gia, mẹ chồng tương lai đề nghị 1 việc khiến họ nhà gái x;á;m mặt
Giữa cuộc nói chuyện, mẹ anh mặt lạnh như băng đề nghị: “Mất lòng trước, được lòng sau, tôi xin…
Cùng chồng về quê ăn giỗ, anh gắp 1 miếng thịt lên rồi phán 1 câu khiến tôi xấu hổ với họ hàng
Trong lần về quê ăn giỗ vào cuối tuần trước, chỉ vì một câu nói của chồng, tôi phải tự…
Đạo diễn Cầu vồng phía chân trời “á;;c” nhất Việt Nam: Chồng cũ của Oanh trong phim lại là chồng mới cưới của Anh Đào ngoài đời
Anh Tuấn – chồng mới cưới của Anh Đào đóng vai chồng cũ của nữ diễn viên trong phim “Cầu…
End of content
No more pages to load