Nhà anh Hưng và nhà chị Lan là hàng xóm lâu năm, thân thiết như ruột thịt. Hai anh em Hưng – Hải lớn lên bên hai chị em Lan – Mai.

Bốn người chơi với nhau từ thuở nhỏ, rồi lớn lên lại bén duyên. Anh Hưng cưới chị Lan – chị cả, còn Hải yêu em gái là Mai.

Hai đám cưới tổ chức cùng ngày, cùng rạp, cùng giờ, chỉ khác mỗi bàn tiệc và phòng tân hôn phía sau nhà. Vì thương nhau, hai gia đình đồng ý gộp lễ, gộp rạp cho rôm rả.

 

Ai nấy đều khen: “Trăm năm hiếm có, đẹp đôi cả hai cặp!” Tối đó, sau tiệc cưới, cả hai chú rể đều đã ngà ngà. Vì uống quá chén, Hải được bạn dìu vào phòng trước, còn Hưng bận tiếp khách nên vào sau. Mỗi phòng trang trí như nhau: màn trắng, nến thơm, hoa hồng…

Trong ánh sáng mờ mờ, anh Hưng bước vào, thấy cô dâu ngồi quay lưng. Không nghi ngờ gì, anh nhẹ nhàng ngồi xuống giường. Mọi thứ diễn ra chóng vánh. Sáng hôm sau, tiếng hét thất thanh từ cả hai phòng vang lên. Hải mở cửa lao ra, mặt tái mét. Lan bước theo sau, run rẩy. Trong khi đó, Mai từ phòng còn lại cũng gào lên: “Anh không phải Hải!”

Cả hai gia đình choáng váng. Hóa ra, vì trang trí giống nhau, do rượu vào lời ra, hai chú rể đã vào nhầm phòng tân hôn. Không khí trở nên ngột ngạt. Mẹ Lan khóc lóc: “Sao trời trêu ngươi vậy chứ!” Hai gia đình định dời nhau ra nói chuyện riêng.

Trong khi mọi người còn đang bối rối, Lan bước ra giữa sân, tuyên bố một câu khiến ai cũng sững sờ: – Em chấp nhận. Em sẽ về làm vợ Hải. Mọi người chưa kịp hiểu thì Mai cũng nói theo: – Còn em, em đã yêu anh Hưng từ lâu… Chỉ vì thấy chị thích anh nên em rút lui.

Không khí lặng đi vài giây, rồi bà mẹ hai chị em lặng lẽ ôm mặt khóc. Hóa ra, tình cảm vốn đã lệch từ trước, chỉ là không ai dám nói.

Hưng quay sang nhìn Mai, người con gái hiền lành, từng lặng lẽ giúp anh bao điều. Trong ánh mắt cô, anh thấy điều gì đó ấm áp mà Lan chưa từng cho anh. Cuối cùng, hai gia đình đồng thuận đổi hôn thú.

Dù bị nhiều người chê bai “trái đạo lý”, nhưng chính những người trong cuộc lại thấy nhẹ lòng hơn bao giờ hết. Sau tất cả, họ không cưới sai – mà chỉ mất một đêm mới tìm đúng người đời mình.

Ba năm sau, trong một buổi họp mặt gia đình, hai cặp vợ chồng nhìn nhau cười hạnh phúc. Những đứa trẻ bi bô gọi nhau “anh chị em họ – sinh đôi” như một sự sắp đặt kỳ lạ của duyên số.