Ngoài niềm đam mê, tận hiến cho nghệ thuật, NSND Trung Kiên còn là người hết lòng với gia đình, từng đứa cháu nhỏ nhận từ ông không chỉ tình yêu mà cả sự tôn trọng.

NSND Trung Kiên, nguyên Thứ trưởng Bộ Văn hóa Thông tin), người vừa qua đời sáng 27/1 ở tuổi 83, là một trong những cây đại thụ của thanh nhạc Việt Nam. Ông là nghệ sĩ tài hoa, người thầy tận tụy, nhà quản lý tâm huyết và là người đàn ông hết lòng hết dạ với gia đình. Có thể nói âm nhạc và gia đình là hai tình yêu lớn trong đời ông.

Hạnh phúc được hát và dạy hát

NSND Trung Kiên sinh năm 1938 tại Kiến Xương, Thái Bình, là con trai của nhà cách mạng Nguyễn Danh Đới. Ông nổi tiếng cùng lớp NSND đầu tiên của nền thanh nhạc Việt Nam như Quý Dương, Trần Hiếu, Thanh Huyền, Kiều Hưng.
2 tình yêu lớn trong cuộc đời NSND Trung Kiên - 1

NSND Trung Kiên và con dâu cũ Thanh Lam biểu diễn trên sân khấu.

Trung Kiên có chất giọng ténor sang trọng, khỏe, sáng, kịch tính, trữ tình, chất giọng chuẩn mực để thể hiện các vai trong opera, cũng như romance cổ điển. Nhắc đến NSND Trung Kiên, người ta sẽ nhớ đến Chào sông Mã (Xuân Giao), Quảng Bình quê ta ơi (Hoàng Vân), Hồ Chí Minh đẹp nhất tên Người(Trần Kiết Tường), Bài ca Trường Sơn (Trần Chung), Người chiến sĩ ấy(Hoàng Vân), Tình ca (Hoàng Việt). Trong đó, Tình ca của Hoàng Việt – một trong những bản tình ca đẹp nhất thời chiến trận, được khán giả nhớ đến nhiều nhất.

Như nhiều nghệ sĩ thế hệ mình, ông cùng chiến sĩ xẻ dọc Trường Sơn đem tiếng hát đến những chiến trường ác liệt nhất phục vụ bộ đội và bà con. Những năm tháng ấy, với họ, hát phục vụ chiến sỹ và đồng bào mình là niềm hạnh phúc và tự hào.

NSND Trung Kiên từng tự hào chia sẻ: “Hồi đó được đi hát cho bộ đội là một niềm tự hào, chẳng phải để nổi danh, chẳng để so bì lẫn nhau, chỉ bởi đơn giản nghệ sĩ nào cũng nghĩ mình đang đóng góp một phần cho cuộc chiến vĩ đại của dân tộc, đang góp một phần nhỏ sức mình để động viên những người lính chiến đấu anh dũng vì đất nước. Càng đi đến nhiều chiến trường, càng hát cho nhiều người lính, họ càng hiểu hơn giá trị của sự hy sinh, sự sống còn, hòa bình và độc lập”. Và cũng vì thế mà chẳng ai sợ hãi khi băng mình vào nơi ác liệt nhất của cuộc chiến, cất tiếng hát oai hùng và tha thiết yêu quê hương, dân tộc.