Tôi mới về làm dâu được gần một năm thì bố chồng đưa về nhà một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi, giới thiệu tên là Mận. Ông bảo:
– Cô ấy từng làm giúp việc cho người quen của bố. Tính tình hiền, nấu ăn giỏi, thôi thì về đỡ đần cho con, con còn bận con nhỏ.

Tôi lúc ấy cũng mệt mỏi xoay xở với con mọn, lại phải chăm bếp núc, nên nghe có người phụ giúp thì cũng mừng. Cô Mận đúng thật khéo léo, nấu ăn ngon, sạch sẽ và cực kỳ ý tứ. Lúc nào tôi cần gì, cô cũng đã làm xong từ bao giờ.

Nhưng chỉ sau vài tuần, tôi bắt đầu thấy có điều gì đó… không ổn.

Không phải vì cô làm chưa tốt. Mà vì… cô quá khác với hình dung về một người giúp việc thông thường.
Cô hay mặc những bộ đồ mặc nhà vải lụa, thêu chỉ tỉ mỉ, dáng suông thanh lịch, tôi từng thấy trên mạng, giá không dưới 500 nghìn một bộ. Chiếc túi cô hay đeo khi đi chợ, tôi nhận ra là hàng thiết kế, giá phải gần cả triệu. Cô cũng chẳng bao giờ mặc lại đồ cũ trong tuần, mỗi ngày đều là một bộ khác.

Tôi bắt đầu để ý hơn. Giờ giấc sinh hoạt của cô rất linh hoạt, chẳng ai quản. Buổi trưa, cô hay pha trà, ngồi với bố chồng tôi ngoài sân, trò chuyện nhỏ nhẹ như người thân. Nhiều khi cô còn gọi bố chồng tôi là “anh” chứ không phải “ông chủ”.

Tôi đem những điều đó kể với chồng. Anh chỉ ậm ừ:
– Em nghĩ nhiều quá. Có người giúp việc tốt thế còn gì. Mà bố cũng không phải người vớ vẩn đâu, lo gì.

Tôi đành im. Nhưng cảm giác bất an vẫn cứ lớn dần. Cho đến ngày giỗ mẹ chồng.

Nhà có khách nên bận rộn, cơm nước xong xuôi, khách khứa lác đác về, ai cũng mệt. Bố chồng uống hơi nhiều, bảo lên phòng nằm nghỉ. Tôi cũng vừa cho con ngủ xong, định lên phòng trên lấy bộ đồ thì đi ngang qua phòng ông.

Cửa khép hờ. Và tôi đứng khựng lại.

Qua khe cửa, tôi thấy rõ cô Mận đang ngồi cạnh giường, tay đỡ lưng ông, nựng nịu lau mặt bằng khăn ấm. Ông nắm tay cô, thì thầm điều gì đó, rồi kéo cô nằm xuống cạnh. Không có cử chỉ của người làm, mà là của người tình. Một cảnh không nên thấy – nhưng tôi thấy.

Tôi lùi lại, tim đập dồn. Cả đêm hôm đó không ngủ được.

Sáng hôm sau, tôi gọi cô Mận ra sau bếp.
– Cô đến đây làm giúp việc thôi đúng không?

Cô cười nhẹ, bình thản đến lạ.
– Cô đến đây vì thương ông ấy. Ổng sống cô đơn mấy năm nay. Có mình con là dâu, cô đâu muốn giành gì, chỉ muốn chăm cho ổng lúc già.

– Nhưng sao không cưới? – tôi hỏi.

– Ông ấy còn sợ miệng đời, sợ mang tiếng. Nhưng cô không ngại. Cô chỉ chờ ổng đủ dũng khí.

Tôi lặng người. Mọi thứ bỗng nhiên trở nên dễ hiểu hơn, nhưng cũng khó xử hơn.

Ít hôm sau, trong một bữa cơm chỉ có gia đình, bố chồng tôi lên tiếng:
– Bố với cô Mận… thật ra đã quen nhau mấy năm nay. Mẹ con mất lâu rồi. Bố sống một mình, cô ấy cũng một mình. Nếu con cái không phản đối, bố muốn cưới cô ấy.

Chồng tôi im lặng một lúc rồi nói:
– Con chỉ mong bố hạnh phúc. Nhưng bố phải nói rõ mọi chuyện từ đầu chứ không phải để cô ấy mang danh người giúp việc như thế.

Tôi nhìn sang cô Mận. Cô vẫn điềm tĩnh, ánh mắt có chút biết ơn.

Từ hôm đó, mọi thứ thay đổi. Cô Mận không còn là “người giúp việc” nữa, mà là “người phụ nữ của bố”. Tôi vẫn chưa thân được hoàn toàn, nhưng lòng nhẹ hơn. Ít nhất thì, tôi đã không hiểu nhầm cô.