Mấy hôm nay, cả làng Nà Trầm rôm rả chuyện cậu Thái – con cả nhà ông Minh – cuối tuần này về quê làm tiệc lớn. Người thì bảo Thái giàu lắm, đang làm giám đốc công ty bất động sản trên Hà Nội. Người khác thì quả quyết “cậu ấy đi con Camry biển số đẹp, thấy tivi có đưa một lần cơ”. Chưa biết thực hư ra sao, chỉ biết nhà ông Minh đặt hẳn 20 mâm cỗ, toàn sơn hào hải vị, nghe đâu phải đặt từ thành phố về.

Chiều thứ Bảy, cánh cổng nhà ông Minh tấp nập người ra vào. Ai nấy ăn mặc chỉnh tề, có bà cụ còn đi uốn tóc để “ra mắt cậu giám đốc cho sang”. Thái về đúng lúc ba giờ chiều. Chiếc xe 7 chỗ trơn bóng rẽ vào ngõ, cả làng đổ ra xem. Thái bước xuống, vest đen, đồng hồ vàng lấp lánh, kính râm đeo sát mặt. Vợ anh ta theo sau, váy đỏ rực, miệng đỏ chót, tay xách túi da trăm triệu. Cậu con trai nhỏ tay ôm iPad, chẳng buồn nhìn ai.

Ngay từ khi khai tiệc, Thái đã trở thành tâm điểm. Anh ta đi hết bàn này đến bàn kia, nâng ly rượu ngoại, vỗ vai từng người:

– Quê mình nghèo là do chưa có tầm nhìn. Muốn giàu, phải biết đi trước thời đại.

Sau mấy ly, Thái đứng dậy, giọng sang sảng:

– Cháu hiện là Giám đốc Công ty BĐS Tâm Thành. Bên cháu đang triển khai một dự án nghỉ dưỡng ven sông, cực kỳ tiềm năng. Giờ đất còn rẻ, sau này gấp mười lần là ít. Bà con ai muốn đầu tư thì cứ tin cháu, góp 50 triệu, 100 triệu… cháu đứng ra lo hết.

Cả sân xôn xao. Có người vỗ tay rần rần, có người ngờ vực. Nhưng khi Thái lấy điện thoại, mở hình ảnh “dự án”, nào bản đồ, nào ảnh phối cảnh lung linh, rồi clip có cả máy xúc, máy ủi đang thi công… thì không ít người bắt đầu lung lay.

Chị Thơm – bán tạp hóa đầu làng – thì thào với chồng:

– Hay mình góp 100 triệu tiền tiết kiệm cưới con gái? Lỡ đâu đổi đời thật…

Chú Tuấn – em họ ông Minh – thì đã sẵn mấy trăm triệu để dành mua đất, nghe xong gật đầu cái rụp:

– Tôi tin cậu Thái. Người nhà mình chứ ai đâu. Không lừa được!

Cuối buổi tiệc, có khoảng mười người góp tiền, người ít 30 triệu, người nhiều 200 triệu. Thái ghi chép vào sổ, cẩn thận ký tên, hứa “sau 6 tháng sẽ có lời, nếu không tôi hoàn tiền gấp đôi”.

Sau tiệc, Thái ở thêm một đêm rồi sáng hôm sau lên thành phố. Lúc đi còn quay lại cười:

– Cứ yên tâm, cuối năm cháu lại về, lúc đó mỗi người sẽ thành “nhà đầu tư lớn”!


Tháng đầu tiên, Thái vẫn giữ liên lạc, gửi ảnh công trình, báo tiến độ, gửi cả “lịch họp nhà đầu tư online”. Bà con tin tưởng, có người còn rủ thêm họ hàng góp tiền.

Nhưng sang tháng thứ ba, Thái bắt đầu im bặt. Gọi điện không nghe, nhắn tin không trả lời. Website công ty “Tâm Thành” cũng không vào được. Một hôm, thằng Tũn – cháu ông Đạt – làm bảo vệ ở Hà Nội, về quê cầm theo tờ báo:

Lừa đảo ủy thác đầu tư bất động sản, Giám đốc Nguyễn Văn Thái – 34 tuổi, bỏ trốn, đang bị truy nã…”

Ảnh rõ ràng là Thái, con ông Minh!

Tin sét đánh ngang tai. Cả làng náo loạn. Bà con đổ xô đến nhà ông Minh. Ông Minh thì mặt cắt không còn giọt máu:

– Tôi… tôi không hề biết. Nó về chưa từng nói gì cả…

Chị Thơm ngồi bệt xuống sân, khóc như mưa:

– Tiền cưới con tôi! Trời ơi, nó lừa cả người nhà!

Ông Tuấn thì giận dữ đập vỡ cả bàn trà:

– Thằng khốn! Về tận quê dựng trò lừa lọc!

Hôm ấy, cả làng tụ tập ở nhà văn hóa, lập danh sách những người góp tiền, lên công an xã trình báo. Ai nấy đều tiếc của, đau vì bị lừa, mà còn nhục vì tin người quá mức.


Cuối năm, ông Minh rút khỏi hội làng. Cửa nhà ông đóng im lìm. Người ta bảo ông dọn lên ở với đứa con gái, không dám nhìn ai. Riêng những người bị mất tiền, mỗi người một vết thương – không chỉ trong túi, mà trong lòng.

Và từ đó, làng Nà Trầm có thêm một câu truyền miệng:

“Thà nghèo mà yên, còn hơn giàu trong mơ!”