Bóng tối như một tấm chăn dày đặc trùm lên căn phòng nhỏ, nơi Nam, cậu bé mười tuổi, đang co ro trên chiếc giường ọp ẹp. Mẹ cậu đã đi xa, mang theo tiếng cười và hơi ấm, để lại trong lòng Nam một khoảng trống mênh mông. Giờ đây, thế giới của cậu chỉ còn lại bố, người luôn mệt mỏi với gánh nặng mưu sinh, và dì Mai – người phụ nữ với nụ cười gượng gạo và ánh mắt lạnh lùng. Mẹ mất rồi, mọi thứ thay đổi. Bữa cơm đạm bạc giờ thêm phần căng thẳng. Nam không còn dám mè nheo đòi hỏi, chỉ biết im lặng ăn phần thức ăn ít ỏi, đôi khi là những mẩu vụn mà dì Mai cố tình để lại. Lời mắng nhiếc, sự lạnh nhạt như những mũi kim châm vào trái tim non nớt của cậu bé. Dì Mai không bao giờ đánh mắng Nam, nhưng những lời nói như dao cứa, những ánh mắt khinh rẻ, và sự bỏ mặc còn đáng sợ hơn vạn lần. Nam cảm thấy mình như một kẻ dư thừa trong chính ngôi nhà của mình. Có lần, Nam lỡ tay làm vỡ chiếc bát yêu thích của dì Mai. Cậu bé run rẩy chờ đợi cơn thịnh nộ, nhưng dì chỉ buông một câu: “Đồ vô dụng! Cả cái bát cũng không giữ nổi!” Rồi dì quay đi, mặc kệ Nam lóng ngóng nhặt những mảnh vỡ, nước mắt lăn dài trên má. Cậu bé cảm thấy mình thật bé nhỏ, thật cô đơn. Đêm nào cũng vậy, Nam ôm chặt lấy chú gấu bông cũ kỹ, món quà cuối cùng mẹ tặng, và thì thầm: “Con nhớ mẹ”. Cậu bé ước gì mẹ vẫn còn ở đây, che chở cho cậu khỏi những nỗi sợ hãi và bất công. Một buổi chiều muộn, khi bố đi làm về, Nam thấy dì Mai đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Giọng dì đầy vẻ khinh khỉnh: “Thằng bé này ư? Nó phiền phức lắm, chỉ ăn hại thôi. Tôi không muốn nuôi nó nữa.” Tim Nam như ngừng đập. Cậu bé hiểu, dì Mai không hề yêu thương mình. Nỗi sợ hãi dâng lên tột cùng. Nam quyết định phải làm gì đó. Đêm đó, dưới ánh đèn dầu leo lét, Nam lôi ra một tờ giấy cũ và cây bút chì. Cậu bé run run viết, từng chữ như níu lại trong cổ họng nghẹn ngào: Bà thân yêu, Con là Nam đây ạ. Dạo này con không khỏe. Mẹ đi rồi, con ở với bố và dì Mai. Bố bận lắm, còn dì thì… dì không thương con. Dì Mai hay mắng con, lại còn nói con là đồ ăn hại. Con sợ lắm bà ơi. Con nhớ bà lắm, nhớ những lần bà kể chuyện cho con nghe. Bà có còn nhớ con không? Con có một điều ước duy nhất là được về sống với bà. Bà có thể đón con về không ạ? Con yêu bà nhiều lắm. Cháu của bà, Nam. Nam gấp lá thư lại, dán vội bằng nước mắt. Cậu bé cẩn thận giấu lá thư dưới lớp gạch lát sàn nhà, nơi chỉ có mình cậu biết. Mỗi đêm, Nam lại ghé xuống, sờ vào lá thư, như tìm thấy một chút hy vọng mong manh giữa bóng tối dày đặc. Cậu bé tin rằng, bà sẽ đọc được, bà sẽ hiểu và sẽ đến đón cậu. Dù chỉ là một giấc mơ, thì đó cũng là điều duy nhất giúp Nam có thể tiếp tục sống qua những ngày tháng u ám này.