3 năm q:uỳ gối chăm mẹ chồng l:iệt giường, tôi nhận lại “món quà” t::àn nh::ẫn trong ngày giỗ bố

“Người ta trả công bằng tiền, nhà chồng tôi trả ơn bằng sự s:ỉ nh:ục…”

3 năm. Tôi bỏ cả công việc mơ ước, hoãn chuyện sinh con, hi sinh thanh xuân chỉ để túc trực bên mẹ chồng bệnh nặng sau taibiến. Ngày cõng bà đi vệ sinh, tối thức trắng lau người, thay bỉm, bón từng thìa cháo. Tôi gầy đi gần 10kg, tóc rụng từng nắm. Nhưng chưa một lần tôi th:an th:ở.

Tôi nghĩ đơn giản: bà là mẹ của chồng mình, cũng như mẹ ruột. Làm được gì cho bà, tôi đều ráng sức mà làm. Tôi chưa bao giờ lấy đó làm công, chỉ mong sau này được thanhthản.

Nhưng đúng là đời không như phim…Mẹ chồng tôi không còn tỉnh táo, thường xuyên mê sảng và nói những điều chẳng ai ngờ:

“Nó nh::ốt tôi trong phòng tối suốt ngày, không cho ăn, còn lấy hết vàng trong két!” Cả nhà nghe được. Không ai hỏi lại tôi. Không ai kiểm tra thực hư. Họ tin ngay, như thể họ đang chờ một cái cớ để kết tội tôi từ lâu.

Giữa mâm cơm cúng, mẹ chồng g:ào lên trước họ hàng: “Nó đầu độc tôi, nó muốn giết tôi để cướp đất!” Tôi chết lặng. Không ai ngăn lại. Cô em chồng tát thẳng vào mặt tôi trước mặt mọi người, gào lên: “Tôi biết mà! Đồ cáo giả nai! Mẹ nói không sai đâu!”

Tôi quỳ xuống giữa bàn thờ, tay run lẩy bẩy, nghẹn ngào thề độc: “Nếu con có lấy một xu, trời đánh con chết không toàn thây!” Không một ai bên nhà chồng cất lời. Họ để tôi quỳ, để nước mắt tôi rơi, để danh dự tôi vỡ vụn dưới chân họ.

Tôi từng nghĩ: sống tử tế sẽ được trân trọng. Nhưng không, sự tử tế của tôi là cái cớ để họ vùi dập. Tôi bị anh em chồng rình mò từng bữa ăn, kiểm tra túi xách mỗi khi ra khỏi nhà. Tôi bị chồng gọi lên phường “trình bày rõ” về sổ tiết kiệm của mẹ anh – thứ mà tôi chưa từng đụng đến. Tôi bị ép ký vào giấy cam kết “không liên quan đến tài sản nhà chồng”. Chồng tôi vẫn đứng về phía tôi. Nhưng một niềm tin yếu ớt thì làm sao đỡ nổi cả một gia đình đang tìm cách đẩy tôi ra khỏi nhà?