Thời gian thấm thoát trôi, mới đó mà đã mười ba năm kể từ cái ngày tôi quyết định bán chiếc tivi – tài sản đáng giá nhất trong căn nhà nhỏ của mình – để giúp đôi vợ chồng hàng xóm vượt qua cơn hoạn nạn.

Hôm ấy, cô chú ấy gõ cửa nhà tôi, mặt mày tiều tụy, kể rằng trong nhà gặp chuyện không may, cần gấp 3 triệu đồng để chữa bệnh. Nhà tôi lúc đó cũng chẳng khá giả gì, tiền bạc eo hẹp, nhưng thấy hoàn cảnh của họ, lòng tôi không nỡ từ chối. Tôi bàn với vợ, rồi quyết định bán chiếc tivi – thứ mà cả nhà chỉ dám mơ tới khi mua được. 3 triệu đồng ấy, tôi đưa cho cô chú mà chẳng dám nghĩ đến chuyện đòi lại.

Thế rồi, sau đó, cô chú ấy lặng lẽ rời đi. Nghe đâu họ chuyển nhà, chẳng ai biết đi đâu. Số tiền 3 triệu đồng năm ấy, với tôi, cũng dần trở thành một ký ức xa xôi. Tôi chẳng trách móc, chỉ nghĩ rằng mình đã làm điều đúng đắn. Cuộc sống cứ thế trôi qua, nhà tôi vẫn đạm bạc, nhưng lòng luôn nhẹ nhõm.

Cho đến một ngày, bất ngờ thay, một chiếc ô tô to lớn, bóng loáng đỗ ngay trước cổng nhà. Tôi đang lúi húi ngoài vườn thì một cậu bé chừng 10 tuổi, ăn mặc tươm tất, chạy vào, trên tay cầm một bọc tiền dày cộp. Cậu bé lễ phép nói: “Cháu chào bác, bố mẹ cháu gửi bác cái này ạ!”. Tôi ngỡ ngàng, chưa kịp hiểu chuyện gì thì thấy hai người bước xuống từ chiếc xe – một người đàn ông phong thái đĩnh đạc và một người phụ nữ khí chất sang trọng. Nhìn kỹ, tôi mới nhận ra: đó chính là đôi vợ chồng hàng xóm năm xưa!

Họ kể rằng, nhờ số tiền 3 triệu đồng tôi cho vay, họ đã vượt qua cơn khốn khó. Sau đó, họ dùng số tiền ấy làm vốn, bắt đầu kinh doanh nhỏ, rồi từng bước gây dựng sự nghiệp. Từ một cửa hàng bé xíu, họ mở rộng thành công ty lớn, giờ đã trở thành những người thành đạt, giàu có. Họ không quên ân tình năm xưa, và hôm nay trở về để cảm ơn tôi. Bọc tiền cậu bé đưa cho tôi, họ bảo, trị giá 1 tỷ đồng – không chỉ là trả nợ, mà còn là lòng biết ơn sâu sắc dành cho sự giúp đỡ vô tư của tôi ngày ấy.

Tôi đứng đó, xúc động đến nghẹn lời. Không phải vì số tiền lớn, mà vì câu chuyện về lòng tốt và nhân quả. Hành động nhỏ bé của tôi năm nào, hóa ra đã góp phần thay đổi cả một số phận. Cô chú ấy nắm tay tôi, nói rằng nếu không có tôi, họ chẳng thể có ngày hôm nay. Còn tôi, chỉ biết cười, lòng ấm áp lạ thường, nghĩ rằng đôi khi, một chút sẻ chia có thể mở ra cả một tương lai.