Bốn người đàn ông — Quân, Hào, Tùng và Lĩnh — là bạn thân từ thời đại học. Họ cùng nhau thuê một chiếc thuyền nhỏ ra khơi trong một chuyến du lịch kỷ niệm tình bạn 10 năm. Trời xanh, biển lặng, cười nói rộn vang cả mặt nước.

Nhưng định mệnh bất ngờ ập đến.

Giữa chiều, một cơn giông dữ dội kéo tới. Gió lật thuyền, cả bốn người bị cuốn trôi giữa biển. Không phao cứu sinh, không tín hiệu, họ chỉ có nhau… và một chiếc ghế gỗ trôi nổi từ con thuyền vỡ nát. Tất cả cùng bám vào chiếc ghế, cố gắng giữ lấy tia hy vọng mong manh.

Nước biển lạnh cắt da, từng cơn sóng đánh mạnh khiến tay chân họ tê cứng. Thời gian trôi qua như vô tận. Mặt trời dần khuất bóng, chỉ còn bóng tối và tiếng thở dốc.

Lĩnh, người yếu nhất, bắt đầu đuối sức. Anh run rẩy, môi tím tái:

“Tao… không chịu nổi nữa rồi…”

Quân siết chặt tay bạn:

“Không! Mày phải gắng lên! Sắp có người tới cứu rồi mà!”

Nhưng Lĩnh chỉ lắc đầu, ánh mắt mơ màng như đang nhìn về nơi khác.

“Nếu chỉ có một chiếc ghế… thì ba người sẽ sống.”

Trước khi ai kịp phản ứng, Lĩnh buông tay.

Cả ba người còn lại gào lên giữa đêm đen, nhưng chỉ còn tiếng sóng vỗ đáp lại.

Sáng hôm sau, họ được một tàu đánh cá phát hiện và cứu sống.

Chiếc ghế mục nát đã cứu ba mạng người — và chứng kiến một người chọn hy sinh để bạn mình có cơ hội sống sót.