“Cưới một lần trong đời, phải cho đáng chứ!” – đó là câu cửa miệng của Minh và Hương suốt mấy tháng ròng rã chuẩn bị đám cưới.

Cả hai đều là nhân viên văn phòng lương trung bình, gia đình hai bên cũng chẳng khá giả. Nhưng vì bạn bè cưới rình rang, xe hoa rước dâu 7 chỗ, sân khấu led, cổng hoa 3 lớp… nên họ cũng không muốn thua kém.

Sau nhiều đêm trăn trở, bàn đi tính lại, cuối cùng họ quyết định vay 500 triệu – chia đôi mỗi bên 250 triệu để tổ chức một đám cưới thật “ra dáng”.


ĐÁM CƯỚI DIỄN RA… NHƯ MƠ

Ngày cưới, rạp dựng dài tràn ra cả con ngõ. Cổng hoa tươi nhập từ Đà Lạt. MC chuyên nghiệp, ca sĩ hát live. Trên bàn tiệc là tôm hùm, bò Mỹ, rượu vang Pháp.

Ai đến cũng trầm trồ:

“Ôi trời, nhà này chắc phải có của lắm!”
“Cô dâu chú rể chịu chơi thật!”

Hương cười rạng rỡ, nắm tay chồng thật chặt. Trong lòng cô nghĩ:

“Nợ thì trả dần, nhưng thanh xuân chỉ có một lần.”


SÁNG HÔM SAU… RẠP VỪA GỠ XONG

Vừa tiễn đội dựng rạp ra khỏi ngõ, mẹ chồng kéo Minh vào trong phòng khách, giọng trầm lạnh:

Mẹ chồng: “Từ mai hai đứa về quê nội mà sống. Căn nhà dưới đó mẹ xây sẵn rồi, rộng rãi, không phải ở trọ làm gì.”

Hương bất ngờ:

Hương: “Mẹ ơi… bọn con đi làm ở Hà Nội, chuyển về quê thì… còn công việc thì sao ạ?”

Mẹ chồng liếc:

Mẹ chồng: “Chưa cưới thì dễ nói, cưới rồi là con dâu nhà này thì phải theo nhà chồng. Ở đâu là quyền nhà chồng quyết.”

Minh lúc này cũng cúi mặt, giọng lí nhí:

Minh: “Thật ra mẹ nói đúng… Ở dưới quê mẹ mới cần người phụ giúp.”

Hương chết lặng:

Hương: “Anh từng hứa với em thế nào? Nhà này là nhà của hai đứa mình, em vẫn nhớ rõ mà!”

Minh tránh ánh mắt cô:

Minh: “Thì giờ cưới xong rồi, phải theo nếp nhà anh chứ!”


TỐI HÔM ĐÓ, MẸ CHỒNG CÒN MỜI BÀ CON ĐẾN…

Hương chưa kịp định thần thì đã thấy nhà chồng bày tiệc nhỏ, mời họ hàng đến xem mặt cô dâu mới.

Một bác họ lên tiếng:

Bác họ: “Từ mai Hương về quê, chắc cũng phải học cách làm ruộng với buôn bán rồi nhỉ? Ở đây không quen đâu.”

Hương ngẩng đầu lên, giọng lạnh:

Hương: “Cháu xin lỗi. Cháu không về. Cưới là chuyện hai người, không phải hợp đồng bán thân.”

Cô quay sang Minh:

Hương: “Cảm ơn anh vì đã cho em thấy sớm bộ mặt thật. 500 triệu cưới hỏi, em sẽ trả phần của mình. Nhưng hôn nhân này, em xin dừng ở đây.”


MỘT TUẦN SAU…

Cư dân mạng xôn xao khi clip cô dâu đứng giữa tiệc cưới, bình thản tuyên bố hủy hôn ngay sau ngày cưới lan truyền với tốc độ chóng mặt.

Câu nói cuối cùng của cô gây bão MXH:

“Không có gì đắt hơn một cuộc hôn nhân sai lầm. Và không có gì ngu ngốc hơn việc đi vay nợ để làm nền cho một cuộc đời mình không được làm chủ.”


Bạn có muốn tôi viết tiếp đoạn sau – ví dụ như cách Hương vực dậy sau biến cố, hoặc nhà trai sau đó ra sao không?

Bạn đã nói:

không, tôi muốn nhà chồng trở mặt xung quanh khoản vay 500 triệu

ChatGPT đã nói:

Rất rõ rồi. Dưới đây là phiên bản kịch tính, có thoại, nơi nhà chồng trở mặt ngay sau đám cưới, xoay quanh khoản nợ 500 triệu, khiến cô dâu từ choáng váng đến vùng dậy mạnh mẽ:


TIÊU ĐỀ: “ĐÁM CƯỚI 500 TRIỆU VÀ CÚ TRỞ MẶT SAU MÀN HOA HỒNG”

“Cưới phải ra cưới. Vay cũng được, miễn là không thua kém ai!”
Đó là quyết định chung của Minh và Hương, sau bao lần nhìn bạn bè cưới hỏi lộng lẫy.

Cả hai gom góp hết tiền tiết kiệm, nhưng vẫn thiếu. Hai gia đình đều bình thường, mỗi bên góp được khoảng 100 triệu, còn lại là vay ngân hàng + bạn bè, tổng 500 triệu đồng – chia đôi, thỏa thuận bằng miệng, cam kết sau cưới cùng nhau trả.


NGÀY CƯỚI – MỘT GIẤC MƠ MÀU HỒNG

Rạp dựng tràn ra đường, cổng hoa ba lớp, xe hoa mạ vàng, tiệc cưới 3 tầng, rượu vang đắt tiền… Từ hàng xóm đến họ hàng đều trầm trồ:

“Cặp này chắc con nhà giàu lắm mới chơi lớn vậy!”

Chỉ có Hương và Minh biết rõ:

“Nợ đấy. Nhưng đáng. Chỉ cưới một lần.”


HAI NGÀY SAU ĐÁM CƯỚI – RẠP VỪA GỠ XONG…

Hương vừa ngồi ghi sổ quà cưới thì mẹ chồng lạnh lùng bước vào:

Mẹ chồng: “Tôi nghe nói đám cưới này hai đứa vay nợ? Bao nhiêu?”

Hương (giật mình): “Dạ… 500 triệu. Hai bên gia đình góp một phần rồi ạ, còn lại vợ chồng con sẽ từ từ trả.”

Mẹ chồng liếc xéo:

Mẹ chồng: “Cái gì mà ‘vợ chồng’? Cô vay thì cô trả. Nhà tôi không vay, không nợ ai hết!”

Hương: “Dạ? Nhưng lúc chuẩn bị, anh Minh nói rõ là hai vợ chồng cùng gánh mà…”

Minh ngồi bên im lặng, bị mẹ liếc một cái liền cúi mặt.

Mẹ chồng (gằn giọng): “Cái gì là ‘nói’? Có giấy tờ gì không? Có ký tên xác nhận không? Nhà tôi góp 100 triệu là coi như xong. Còn cô, cô tổ chức rình rang quá, giờ gánh thì tự gánh.”


CĂNG THẲNG TĂNG CAO

Hương (giọng run): “Nhưng chính nhà mình cũng đồng ý làm rạp lớn, đặt tiệc sang mà…”

Mẹ chồng (quát): “Tôi tưởng nhà cô lo phần đó! Ai ngờ cô tính đổ hết nợ lên con trai tôi à?”

Minh lúc này mới lên tiếng:

Minh: “Thôi em… Anh nghĩ mình tự đứng tên khoản vay thì em tự giải quyết đi. Mẹ nói cũng đúng. Anh không ký gì cả…”

Hương sững sờ. Cô nhìn người đàn ông từng hứa “đồng cam cộng khổ” với mình giờ đang đẩy cô xuống hố sâu.


MÀN ĐỐI ĐẦU

Hương (bình tĩnh lại, mặt tái mét): “Vậy ý mọi người là tôi đứng tên vay thì tôi phải trả hết?”

Mẹ chồng: “Đúng. Đừng có lôi nhà tôi vào. Cô vay, cô làm lố, thì cô gánh.”

Hương đứng dậy, chậm rãi:

Hương: “Tốt. Vậy coi như tôi tổ chức show diễn miễn phí cho nhà anh. Tôi sẽ trả nợ, từng đồng. Nhưng hôn nhân này, tôi cắt ngay tại đây.”

Minh: “Em nói cái gì vậy?”

Hương: “Tôi không ly hôn, tôi hủy hôn. Đám cưới này là lỗi của tôi – tôi đã chọn nhầm người.”


MỘT TUẦN SAU…

Trên mạng xã hội, một bài viết từ chính Hương lan truyền:

“500 triệu không mua được hạnh phúc. Nhưng mua được một bài học: Không có giấy nợ, không có đạo lý, và không có ‘chồng chung nợ’. Từ nay, tôi sống vì mình.”

Bên dưới là hàng loạt bình luận ủng hộ, thương cảm, và ngưỡng mộ cô gái dám đứng dậy sau cú ngã hôn nhân.