Tôi lấy chồng năm 27 tuổi — không vì yêu, mà vì một món nợ.
Anh ta từng kiên trì theo đuổi tôi suốt thời đại học, dù trái tim tôi chưa bao giờ rung động. Năm ấy, gia đình tôi phá sản, nợ nần chồng chất. Bố bị nhồi máu cơ tim, cần đặt stent gấp với số tiền khổng lồ. Giữa lúc tuyệt vọng, chỉ có anh chìa tay giúp. Tôi gật đầu lấy anh, đổi tự do của mình lấy một món nợ được xóa.
Người ta bảo: “Thà lấy người yêu mình, còn hơn lấy người mình yêu.” Nhưng câu nói ấy hóa ra chỉ đúng… với người may mắn.
Sau khi cưới, anh bộc lộ bản chất ghen tuông mù quáng. Anh buộc tôi đưa toàn bộ mật khẩu điện thoại, mạng xã hội, email. Anh xét nét từng tin nhắn, từng cuộc gọi, khó chịu với bất cứ người đàn ông nào bước vào cuộc đời tôi, dù chỉ là đồng nghiệp chào hỏi.
Càng sống lâu, anh càng độc đoán. Anh chọn tôi mặc gì, chơi với ai, tiêu bao nhiêu tiền, thậm chí quy định số lần tôi được về thăm bố mẹ đẻ mỗi tháng. Tôi trở thành một con chim bị nhốt trong lồng, mất dần tiếng hót, mất cả khát vọng sống.
Rồi một lần công tác, tôi gặp Q. — người đàn ông dịu dàng, biết lắng nghe, và không áp đặt. Ở bên Q., tôi thấy mình được thở, được là chính mình. Sai lầm bắt đầu từ đó.
Bằng cách nào đó, chồng tôi biết chuyện. Một buổi chiều, anh theo dõi và bắt quả tang tôi cùng Q.. Không quát tháo, không đánh ghen ầm ĩ, anh chỉ rút ra một phong bì, lạnh lùng yêu cầu Q. nhét tiền vào và đưa cho tôi. Rồi anh giơ điện thoại lên, quay lại tất cả.
Về đến nhà, anh mở phong bì, đếm từng tờ tiền, nhếch mép:
“Giá của cô… rẻ thế sao?”
Tôi cứng họng, tủi nhục như bị xé toạc. Anh bảo sẽ không làm khó Q., cũng không nhắc lại chuyện này, rồi bỏ qua — hoặc ít nhất tôi tưởng là vậy.
Vài tháng sau, đòn thù mới giáng xuống.
Bố mẹ tôi gọi con cháu về bàn chuyện sửa nhà thờ tổ. Khi mọi người còn đang tính toán, chồng tôi lặng lẽ đặt lên bàn một phong bì dày cộp:
“Con xin góp trước. Đây là tiền vợ con… kiếm được khi đi làm gái. Con không dám tiêu, nên gửi lại bố mẹ.”
Căn phòng chết lặng. Mẹ tôi bật khóc khi anh trai xé phong bì, làm rơi ra những tấm ảnh nhạy cảm của tôi và Q.. Bố tôi giật lấy, ném mạnh xuống đất, rồi ngồi phịch xuống ghế, đấm ngực khóc như đứt hơi.
Gia đình tôi tan nát từ giây phút ấy. Đòn trả thù của chồng tôi không ồn ào, không máu me, nhưng độc đến mức bóp nghẹt cả danh dự và trái tim bố mẹ tôi. Anh ta không chỉ hạ gục tôi, mà còn chôn vùi cả gia đình tôi trong nỗi nhục.
Tôi viết những dòng này, không để xin tha thứ hay biện minh. Chỉ muốn nói: mọi sai lầm đều phải trả giá. Và đôi khi, cái giá ấy tàn khốc gấp trăm lần so với hình dung của bạn.
News
Trời ơi: BV Phụ sản Hà Nội, sản phụ m;ấ;t con sau khi sinh, câu nói của bác sĩ sau sự việc khiến người nhà ph;ẫ;n n;ộ
ĐAU LÒNG: XÔN XAO CHUYỆN SẢN PHỤ MẤT CON SAU KHI SINH TẠI BV PHỤ SẢN HÀ NỘI, BÁC SĨ…
Bệnh viện tuyến đầu mà còn thế này thì người dân biết tin tưởng vào đâu?
ĐAU LÒNG: XÔN XAO CHUYỆN SẢN PHỤ MẤT CON SAU KHI SINH TẠI BV PHỤ SẢN HÀ NỘI, BÁC SĨ…
Cục trưởng, NSND Xuân Bắc tạm biệt Vua tiếng Việt
NSND Xuân Bắc sẽ không đảm nhận vai trò MC của chương trình Vua tiếng Việt từ mùa 5. Đơn…
Trời ơi! BV ĐH Y Dược TP.HCM đính chính thông tin về BS Tuyết Chinh đ;a;nh khách: Thân thếquá bất ngờ được hé l;ộ
Chị T. – nạn nhân trong vụ việc, cho hay chị được bạn bè giới thiệu tới phòng khám nha…
Tập đoàn Điện lực Việt Nam EVN chính thức nhận tin ch;ấ;n đ;ộ;ng, cứ thế này thì tiền điện thấp, người dân được nhờ rồi
Sáng 09/9, Kiểm toán nhà nước (KTNN) phối hợp với Tập đoàn Điện lực Việt Nam (EVN) và Tổng công…
Chân dung thủ khoa kỳ thi khốc liệt nhất Trường ĐH Y Hà Nội học 13 tiếng/ngày, được xem tinh hoa của đất nước
Bác sĩ Vũ Ngọc Duy – thủ khoa kỳ thi bác sĩ nội trú Trường Đại học Y Hà Nội….
End of content
No more pages to load