Hôm nay là ngày giỗ ông nội chồng, tôi – dâu út, đã dậy từ 5 giờ sáng để chuẩn bị 5 mâm cỗ. Mâm cỗ giỗ là một việc không hề đơn giản, nhất là khi chỉ có mình tôi làm tất cả. Cỗ phải đầy đủ món ngon, đẹp mắt, vừa thể hiện tấm lòng vừa làm vui lòng mọi người. Mẹ chồng thì không nói gì nhiều, bà chỉ dặn đi dặn lại tôi vài câu về những món ăn truyền thống phải có.

Tôi vội vàng làm tất cả từ sáng sớm: gọt rau, sơ chế thức ăn, nấu nướng. Dù mệt mỏi nhưng tôi không dám nghỉ ngơi, bởi vì tôi biết bà chị chồng tôi sẽ lại có ý kiến nếu mọi thứ không hoàn hảo. Nhưng hai bà chị chồng, suốt từ sáng đến gần trưa chẳng thấy động tĩnh gì. Tôi cũng đoán trước là các chị sẽ đến trễ, mà chắc chắn lại chẳng giúp đỡ gì.

Khoảng 11 giờ trưa, hai bà chị mới xuất hiện, mũi lắc lắc, mặt mày khó chịu. Tôi vẫn đang tất bật dọn mâm cỗ, vội vã bê từng món ăn lên bàn. Nhưng khi các chị ấy nhìn vào mâm cỗ tôi chuẩn bị, tôi biết ngay là không thể yên được. Một chị mở miệng ngay:
“Trời ơi, sao lại toàn mấy món này? Không có món nào mới mẻ hơn nữa à?”
Chị kia tiếp lời:
“Tưởng cô út nấu nướng thế nào, các chị để cho cơ hội mà trổ tài, ai ngờ nấu được vài món lèo tèo thế này!”

Tôi không nói gì, chỉ thở dài rồi đi vào trong bếp. Tôi đã chuẩn bị cho các chị một mâm cỗ riêng biệt, mâm này không có món gì là tôi tự làm hết. Mọi thứ đều là đồ mua sẵn từ siêu thị, đúng kiểu mà các chị thích: thịt gà luộc đóng gói sẵn, bánh chưng dán nhãn rõ ràng, những món ăn chỉ cần bỏ ra là xong, không cần phải nấu nướng gì. Tất cả đều là những món nhìn sang trọng nhưng không đụng tay vào bếp.

Khi tôi bê mâm cỗ này ra, tôi cố tình nhìn vào mặt các chị. Thấy họ ngạc nhiên lắm, nhưng rồi không ai nói gì, chỉ im lặng nhìn mâm cỗ một lúc. Một chị không kiềm được, chỉ tay vào mâm cỗ rồi lầm bầm:
“Thế này là thế nào? Cỗ giỗ mà lại toàn đồ mua sẵn vậy sao? Nhìn thế này chẳng thể ăn được.”

Tôi cười nhẹ, rồi nhẹ nhàng nói:
“Đúng, mâm này là tôi chuẩn bị riêng cho các chị, theo đúng sở thích của các chị. Vì các chị thích đồ siêu thị, dễ ăn, không cần phải nấu nướng lỉnh kỉnh mà, phải không?”

Nhìn thấy sắc mặt các chị thay đổi nhanh chóng, tôi biết là mình đã làm cho các chị cứng họng. Thực ra, tôi đã quá quen với những lần các chị ấy chỉ trích tôi mà không bao giờ đụng tay vào việc gì. Và hôm nay, tôi quyết định làm cho các chị ấy một bài học. Những món ăn mà tôi chuẩn bị sao có thể bằng những món tự tay làm với tấm lòng, nhưng có lẽ chỉ những món mà các chị dễ dàng nhận thấy, không cần suy nghĩ nhiều mới làm họ vừa lòng.

Một trong hai bà chị nhìn mâm cỗ, rồi nhìn tôi, nhưng không nói gì thêm. Chỉ trong giây phút, tôi nghe thấy một câu: “Thôi, chúng tôi về đây, không ăn nữa đâu.”
Cả hai chị chán nản đứng dậy, không một lời từ biệt. Và tôi đứng đó, cảm thấy lòng nhẹ nhõm và một chút tự hào.