Chồng tôi là con út trong một gia đình có… bảy bà chị gái. Vâng, bảy. Lấy anh, tôi cũng ngỡ như bước vào một mái ấm đông vui. Nhưng không ngờ, nó lại là khởi đầu cho chuỗi ngày sống mà như đang đóng vai trong một vở kịch dài tập – mà biên kịch là bảy bà chị chồng.
Từ ngày về làm dâu, tôi không còn được là chính mình. Quần áo không được mặc theo ý thích. Hễ tôi chọn váy nhẹ nhàng, đơn giản, là các chị lại bĩu môi:
– “Trẻ con thế này mà ra ngoài ai nể à?”
– “Ăn mặc hớ hênh, hàng xóm nói cho xấu mặt cả nhà thì sao!”
Rồi họ tự đi mua cho tôi cả loạt váy áo dài tay, màu trầm, già chát. Tôi mặc vào nhìn mình trong gương mà muốn khóc, nhưng vẫn phải cố tươi cười vì… “các chị thương mới góp ý”.
Ngày nghỉ lẽ ra là lúc tôi được ngủ thêm một chút, tự nấu một món mình thích, hoặc đơn giản chỉ là nằm xem một bộ phim. Nhưng không! Cứ cuối tuần là y như rằng, cả bảy chị lại “rủ nhau” sang chơi. Người thì ôm con, người thì tay xách nách mang đủ thứ. Vào nhà, không ai hỏi tôi một câu nào, mà chỉ bảo nhau:
– “Thôi để con bé nó nấu nướng, chị em mình nói chuyện đã!”
Tôi cười, nhưng trong lòng thì chỉ muốn hét lên. Nấu xong, dọn dẹp xong, tôi tưởng sẽ được vào phòng nghỉ. Nhưng đến phòng ngủ – cái nơi riêng tư duy nhất của hai vợ chồng – thì lại thấy mấy chị đang… nằm duỗi chân, gối đầu vào gối cưới, bật quạt mát rượi.
– “Phòng này mát ghê, hôm nay chị mệt, nằm tí nhé!”
Tôi quay mặt đi, cố nuốt nước mắt. Bụng tôi lúc đó đã bắt đầu nghén, đầu óc quay cuồng, nhưng vẫn không dám nói gì.
Tuần đó, tôi mệt rã rời. Chồng thì đi làm suốt, ít để ý. Tôi nằm co ro cả ngày, chỉ uống nước lọc. Và rồi tôi nghĩ: Không thể sống thế này được nữa. Nếu tiếp tục như vậy, cái thai này cũng không giữ nổi, mà chính tôi cũng chẳng còn là tôi.
Hôm đó, đúng như lệ thường, các chị lại kéo sang, đủ mặt cả bảy người. Tôi dậy sớm nấu cơm, chuẩn bị “thịnh soạn” như mọi lần. Nhưng khác biệt ở chỗ – bữa cơm hôm đó chỉ có rau luộc và nước mắm chấm. Một đĩa rau muống luộc, một đĩa cà rốt, su hào, bắp cải, thêm bát nước mắm cắt ớt. Thế thôi.
Tôi bưng lên, mỉm cười:
– “Các chị ăn đi, em nấu món nhẹ nhàng cho dễ tiêu. Từ nay, ai muốn ăn gì thì mang nguyên liệu sang, tự nấu tự ăn. Em bầu bí, cần nghỉ ngơi, không phục vụ được như trước nữa.”
Cả mâm cơm bỗng im phăng phắc. Các chị tròn mắt nhìn tôi. Một chị lắp bắp:
– “Ơ… em nói gì cơ?”
Tôi vẫn bình tĩnh:
– “Em nói thật. Em không muốn sống kiểu cả nhà coi em là người giúp việc nữa. Em là vợ út, không phải con ở. Em cần không gian riêng. Phòng ngủ là của vợ chồng em, không phải nơi để chị em chồng tụ tập. Em đã nhịn đủ rồi.”
Một lúc sau, không ai nói thêm câu gì. Mỗi người lẳng lặng đứng dậy, lấy cớ “có việc”, “về trông con”, rồi lần lượt rút hết. Từ hôm đó, không ai còn dám tự tiện sang nhà nữa.
Chồng tôi về, tôi kể lại, anh nắm tay tôi, nhẹ giọng:
– “Anh xin lỗi. Lẽ ra anh phải lên tiếng sớm hơn. Em làm đúng.”
Tôi nhìn anh, nước mắt chảy xuống, không vì buồn, mà vì cuối cùng, tôi cũng được làm chính mình – một người vợ, một người sắp làm mẹ – chứ không còn là một cái bóng trong chính ngôi nhà mình nữa.
News
Bố tôi ngoài 60 nằng nặc cưới cô giúp việc 25t, ai ngờ đêm tân h/ô/n nghe tiếng h/e/t th/;ất thanh
Bố tôi ngoài 60 nằng nặc cưới cô giúp việc 25t, ai ngờ đêm tân h/ô/n nghe tiếng h/e/t th/;ất…
Xót xa nữ ca sĩ Việt quadoi đột ngột vì đột quỵ
Ca sĩ Kiều Nga qua đời sau thời gian hôn mê sâu vì đột quỵ. Bà mất ở tuổi 65….
Ca sĩ Hồng Nhung bất ngờ tái hôn lần 2: Chồng là doanh nhân nổi tiếng
Ca sĩ Nguyễn Hồng Nhung kết hôn cùng doanh nhân Trung Thành, hơn cô 4 tuổi, sau khoảng hai năm…
Hàng xóm làm nhà, tôi cho mượn hẳn sân nhà để họ để VLXD
Hàng xóm làm nhà, tôi cho mượn hẳn sân nhà để họ để VLXD. Ngày làm cổng, họ lấn sang…
Vợ biếu mẹ đ:ẻ 3 triệu để bà về quê, chồng mời cả nhà ngồi nghe ‘giải trình’: Vợ tính toán từng khoản khiến cả nhà chồng lắp bắp không nói lên lời
Sau những lời chồng thốt ra trước ánh mắt soi mói của cả nhà anh, tôi biết, cuộc hôn nhân…
Mẹ chồng tương lai bĩu môi: “Nhà nghèo mà đòi trèo cao”, đến ngày cưới, bà cúi gằm mặt khi thấy mẹ tôi trao món quà “độc nhất vô nhị” cho con gái
Mẹ chồng tương lai bĩu môi chê bai gia đình tôi nghèo hèn. Tôi cũng chẳng thèm biện minh làm…
End of content
No more pages to load